Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

Chặng đường 10 năm (tt)

20

10 năm.
Có được_có mất
Có vui_có buồn
Và rất nhiều những tâm trạng, cảm nghiệm đan xen lẫn lộn.
– Cái được là tôi thấy mình hiểu biết và tiến bộ rất nhiều về công nghệ thông tin, nắm bắt nhanh nhạy những tin tức nóng sốt xảy ra hàng ngày, hàng giờ – thậm chí hàng phút, hàng giây trên toàn thế giới. Đồng thời tôi cũng có được nhiều kinh nghiệm sống hơn và quan trọng là thấy rất rõ về cái gọi là “tình người” trên thế gian nầy.
Ngược lại thì tôi thấy mình cũng mất mát đi rất nhiều thứ: không còn có được những niềm vui, niềm hân hoan và lòng tin về nhiều sự việc trên cõi đời lúc nào cũng dẫy đầy bon chen rối rắm và vàng thau lẫn lộn nầy.
– Cũng vui vì đã nhận ra mình phải sống như thế nào để khỏi bị dẫm đạp (cũng như lạc lõng) giữa một rừng người đầy dẫy những đa đoan và tranh danh đoạt lợi.
Nhưng cùng lúc lại thấy buồn và thất vọng nhiều hơn về mọi thứ nên càng ngày tôi càng muốn lánh xa tất cả…, thu mình nhỏ lại, ẩn kín vào một góc khuất nào đó và cứ mong mỏi cho đừng ai nhìn thấy mình.
10 năm 
Nhiều thăng trầm, nhiều mệt mỏi…có cả điều chán nãn đan xen với thất vọng tràn đầy.
Bây giờ thì tôi không còn cái háo hức như thuở ban đầu khi mới tham gia vào cộng đồng mạng ảo nữa.
Cũng có đôi khi nhớ chữ, nhớ thơ không thể dằn lòng – tôi lại viết…
– Viết về những cảm nghĩ với biết bao điều đang xảy ra hàng ngày trên không gian mạng
– Hay viết để giảm stress chính mình – giải tỏa sự nặng nề của tâm tư để tự tìm một trang thái tinh thần thanh thản.
10 năm.
Những người được gọi là “bạn” – cứ đến rồi đi. 
Và tôi vẫn là tôi “một mình” cùng con chữ.
Cũng dễ hiểu thôi: khi không tìm được cái chung về tính tình, suy nghĩ cũng như quan niệm sống thì cho dù có cố gắng đến thế nào thì “tình bạn” vẫn chỉ là một cái gì đó xa vời và không tồn tại.
10 năm. 
Với 5 lần hẹn hò gặp gỡ những người “bạn ảo”- tôi chỉ có được chút vui: đó là lần gặp NQ & TL (2 đứa bé trẻ người non dạ nhưng lại tình cảm tràn đầy).
Chúng đã đến với tôi bằng cả tấm lòng chân thành, không so đo tính toán hay đánh giá con người qua bề ngoài hào nhoáng, xa hoa.
Là những người bạn “trẻ con” nhưng vạn lần hơn những kẻ già dặn tuổi đời nhưng lại quá tôn sùng triết lý “sống thực” và chỉ luôn đánh giá “bạn bè” qua tiền tài, vật chất.
10 năm rồi, tôi thực sự ngán ngẫm cách nghĩ và cách sống của số đông “nickname” đang rong chơi hàng ngày trên không gian ảo: hình như họ luôn cố tận hưởng thật nhiều mọi thứ…cũng như sự tán thưởng vô tội vạ về những việc làm không đâu hay thật nhiều những lời nịnh hót ba hoa chích chòe cho cái vẻ ngoài như một mặt nạ nhiều màu sắc…? 
Tất cả chỉ là để thỏa mãn tính tự tôn, niềm kiêu hãnh về những gì gọi là tài năng, trí tuệ… của một con người – trước khi cuộc đời kết thúc!!
Có phải là tôi quá bi quan không?
Gần đây có một người đã gởi cho tôi hai câu thơ sau khi đọc bài “Phố buồn” trên trang FB của tôi
Từ em muốn để đời hiu quạnh
Nên gót thời gian gõ nhịp buồn
” (…)
Nói thật là khi đọc hai câu nầy tôi chẳng biết phải trả lời sao nữa.
Chỉ còn…cười trừ.
Nhưng tận cùng trong tâm thì hai từ “muốn để” khiến tôi nhói lòng và xót xa vô cùng!
Có ai mà lại “muốn để” mình hoài hiu quạnh chứ?
Hơn nửa đời người với biết bao gian truân. Tôi đã sống bằng sự nhẫn nhịn, bằng sự chịu đựng, bằng nước mắt và bằng cả sự “bỏ quên chính mình”…
Cho nên tôi thấy sợ…(rất sợ) – cái mà thiên hạ gọi là “tình yêu” – nhất là “tình trên mạng”: mơ hồ…vời vợi…và chẳng có gì để bám víu hay nắm bắt được.
Có lẽ chính vì thế…vì cái quãng đường đầy những gai gốc, những vực sâu…mà tôi không còn có can đảm để “thử” – dù chỉ một lần.
Tôi sợ sự “lập lại” – vì thật ra bây giờ tôi thấy mình không còn có cái sức bền bỉ, sự chịu đựng dẻo dai để có thể gánh vác những nặng nề ăm ắp luôn chất đầy trên đôi vai gầy yếu của mình (dù là về tinh thần hay vật chất).
Đôi khi nhớ lại “ngày xưa”, tôi chợt giật mình: không hiểu sao mình lại có thể chịu đựng tài tình đến vậy?”
10 năm trên không gian ảo, tôi đã thấy được rất nhiều những con người lúc nào cũng “vội vã yêu – rồi vội vã xa” – và mỗi cuộc tình đi qua đều chỉ trở thành chút gì đó nhạt nhòa không dấu tích – môt minh chứng hùng hồn cho những cuộc tình trong đời: “yêu hối hả rồi quên nhanh chóng”?!
Cũng có khối người…60…70…thậm chí 80, 90…cứ tươm tướp “yêu như sợ không còn được yêu”.
Và thế là bạ ai họ cũng tới tấp tỏ tình…bằng thơ hay bằng những lời tâng bốc ngon ngọt hơn đường phèn.
Và thế là chỉ với một bài thơ tình rất dịu dàng, rất êm đềm, rất tình tứ…đã được copy để “chia sẻ” cho nhiều cá nhân cùng lúc mà người gửi chẳng chút ngại ngần, đắn đo.
Có thể vì họ nghĩ “thế giới ảo rộng lớn bao la” nên rồi mọi sự việc chỉ như là kim chìm đáy biển chăng?
Lời ông bà xưa nói luôn luôn đúng “giấy không gói được lửa” – ấy vậy là khi người “được nhận” phát hiện ra “lời tỏ tình công cộng” – thì…mọi việc lại được bắt đầu với nhiều người khác nữa. 
Nói thì nói vậy, cũng không lạ mấy với chuyện của “bây giờ”
Phải chăng trước sự hối hả, chụp giựt của cuộc sống thời @ cho nên con người hình như cũng phải cố chạy theo thật nhanh để đuổi cho kịp và chứng tỏ mình luôn thức thời với đà tiến hóa của xã hội thời nay mà không ngại gì tuổi cao sức yếu (?!)
“Sống vội vã hơn và yêu đương nhiều hơn” – cho dù bên cạnh vẫn còn nguyên đó “một nửa” đã hàng mấy mươi năm âm thầm chia bùi sẻ ngọt và gắn bó không rời.
Tình cờ, nhiều lần tôi nghe được câu nói rất thản nhiên của một số người: thương một người (ngoài vợ) chỉ là như “thương thêm” một chút…để cuộc đời “có thêm hương vị và thêm chất sống” – thế thôi!  J
10 năm.
Ước mơ thuở trước vẫn còn nguyên đó nhưng niềm tin trong tôi thì bây giờ đã mất đi gần hết.
Ước gì
Ước gì có được một người
Bạn thân – thân nhất trên đời
Để những khi chiều xuống…
Êm đềm tản bộ bên nhau


Bài thơ nầy đã được tôi viết ra từ hơn 30 năm trước.
Trải qua hơn 10 năm trên thế giới ảo – mãi mãi vẫn nguyên vẹn là nỗi lòng mà tôi ôm giữ.
Và như thế – điều mong duy nhất còn sót lại trong tôi bây giờ vẫn là ước mơ có được một người bạn thực sự – một người bạn chân thành và ấm áp để có thể sẻ chia mọi điều trong khoảng đời cuối cùng của mình.
Nhưng…
Làm sao biết được “tương lai sẽ là một quãng đường được lót thảm đỏ và trải đầy hoa hồng?
Và chắc chắn rằng: nếu có người cam đoan sẽ mang đến hạnh phúc, niềm vui và một khoảng đời đầy ắp tiếng cười trong veo như ngọc cho một ai đó – thì đấy cũng chỉ là lời nói đẩy đưa để mong được nhận lại một điều mà họ đang ham muốn?
10 năm trên không gian ảo – tôi luôn chỉ một mình.
Một mình !
Tôi thấy mình tự do tự tại và lòng thì rất đổi bình yên.
Không còn niềm tin.
Không còn mong đợi.
Tôi thấy mình thư thái, nhẹ nhàng…
Không ràng buộc vì bất cứ điều gì
Không âu lo khi phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai…
Tôi thấy mình thong dong hơn với một ngày 24 giờ cứ lần lựa qua đi…
Cũng có nhiều lúc muốn bỏ hẵn thế giới ảo…!
Nhưng niềm mê đắm về câu chữ từ ngày còn bé đến giờ đã khiến tôi chẳng đành lòng rời xa… 
Lại đôi khi chạnh nghĩ: cứ “thử” một lần…” để xem coi cái mà ai ai cũng mong mỏi kiếm tìm – nó “đẹp và thơ mộng” đến cở nào mà mọi người thế gian đều muốn có: tình yêu nam nữ?
Nhưng gần hết cuộc đời rồi mà tôi vẫn chưa thật sự có đủ đầy can đảm để đến thật gần một ai!

Mọi việc rồi cứ rối ren như thế: suy đi rồi tính lại…ngại ngần rồi đắn đo…
Mãi mãi trong tôi vẫn là tâm trạng rất mơ hồ: luôn luôn “thấy sợ”…
Không ai sẻ chia.
Không người tri âm tri kỷ.
Thôi thì cứ viết…để trang trải nỗi niềm…để gửi gắm suy tư…để nói lên những lời muốn nói và cũng để tự mình thấy mình được cười, được khóc…với tâm trạng của riêng mình.
– Không phê bình.
– Không chỉ trích.
– Không ngợi ca.
– Không đố kỵ.
– …
Chỉ là viết ra những cảm nghiệm của mình như một lời tự sự – thế thôi!
Hy vọng mãi là hy vọng.
Và tôi vẫn luôn hy vọng: mình sẽ luôn là chính mình – cho dù trái đất có ngừng quay và mọi vật đều trở về vị trí ban đầu.
Tú_Yên
(Trà Vinh, một ngày cuối tháng 7/2017)
___________________
* Bài viết nầy có thể sẽ là những cảm nghiệm cuối cùng mà tôi trang trải thành lời – bởi lẽ…hình như càng ngày tôi càng thấy mình lạc lõng hơn trên thế giới ảo./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét